Lovina – những trưa hè uể oải (tháng 8/2012)

Tiêu chuẩn

Về biển thôi! Lovina đầy nắng ấm!
Khi đã rời xa hoàn toàn những đoạn đường núi dốc ngoằn nghèo sau lưng chạy thẳng vào Lovina, người ta không có một tí cảm giác biển nào hết. Không gió mặn mòi, không mùi tôm cá, không sóng ì ầm. Vẫn thấy các ruộng lúa, ruộng đậu phụng tươi tốt hai bên đường. Biển khuất đâu đó…sau các resort, nhà nghỉ. Đường cái khá xa bờ. Để vào cái resort bé tí Sri Home Stay, tụi mình chạy xe qua một đám ruộng xanh mướt và thoang thoảng hương lúa đang lên đòng. Đón chào trước cổng là hai bà vạm vỡ da đen bóng. Có lẽ nhìn thấy bộ dạng…ba lô của mình mà các bà ấy hỏi chuyện mình bằng tiếng Anh (Hầu như người Bali nào khi gặp tụi mình đều bỏ qua anh D mà chỉ chăm chú líu lo với mình. Họ nghĩ rằng mình là một cô người Indo chính cống – mà không biết rằng chỉ có anh tây kia mới nói được tiếng Indonesia:D). Sau một hồi giới thiệu, mình mới biết hai bà ấy là người massage dạo, chuyên phục vụ cho khách ở Sri và một resort kế bên. Trong khi làm thủ tục nhận phòng, mình lại được mời chào nồng nhiệt bởi các chị các anh bán sarong và vòng ốc bông tai đủ loại.

Sri Home Stay

Sri Home Stay rất giản dị, chỉ bao gồm 7 phòng hướng ra bờ biển, giá phòng từ 150.000R đến 250.000R (quạt máy hoặc điều hoà) Khoanh vườn nhỏ có một cái chòi đọc sách duyên dáng (kiêm luôn chòi spa của các bà massage) và ba cái ghế bố luôn luôn có mặt của ba ông bà già người Pháp phơi nắng từ sáng đến chiều. Mình có cảm giác là nếu không thấy bóng dáng của các ông bà đầm này, thì Sri này thật hoang vắng! Trong cái nắng của trưa hè oi ả, bạn có thấy có con bướm đang bay lấp loá trên bụi hoa trước phòng, bạn có nghe thấy tiếng rì rào của sóng ngoài kia, bạn có thấy bóng của những người bán rong ngồi nghỉ ngơi bên gốc dừa…nhưng chưa đủ! Phía góc vườn kia, phải có các bà già Pháp đeo kính đội nón rộng vành bận rộn thoa kem chống nắng, như vậy mới là trưa biển hè hoàn hảo:) Sóng biển rất nhẹ êm, dập dìu như nước trong hồ lớn. Âm thanh rù rì rù rì làm ta mơ màng muốn ngủ…

Ý định đầu tiên là chỉ đến Lovina ba ngày thôi, nhưng hoá ra tụi mình ở lại đến tám ngày. Thong thả thong thả… bơi, tập bơi, đọc sách, ngắm hoàng hôn, đi thăm thác nước, thăm bảo tàng, chạy xe len lỏi giữa các xóm nhỏ ven biển, đi ăn cá nướng vừa rẻ vừa ngon (kha kha!)

Hoàng hôn Lovina

Thác nước

Với mình các thác nước ở Bali không có gì quá đặc biệt, là vì chúng cũng giông giống như các thác nước ở Việt Nam mà mình có dịp đến (Bạch Mã Huế; thác Cam Ly Đà Lạt; thác Đambri…), ào ào nước nhưng không làm mình choáng ngợp… Là vì mình vẫn tưởng tượng đến thác nước Niagara ầm ầm tung bọt trắng xóa:), và vì mình vẫn chưa có cơ hội được thăm các thác nước xinh đẹp khác.
Từ Lovina chạy xe khoảng 30 phút về hướng Denpasar là đến thác Gitgit Twin, đi thêm 20 phút nữa sẽ gặp thác nước thứ hai (không nhớ tên). Khu vực Gitgit yên ắng. Chỉ có một nhóm thanh niên nói chuyện rôm rả bên đường. Họ hỏi có cần người hướng dẫn không, và nếu khách không cần thì họ vui vẻ hỏi chuyện, trông xe cho khách không chèo kéo gì thêm. Hỏi giá tiền giữ xe bao nhiêu? Họ cười “Donation, donation”, nghĩa là tùy hỉ khách đó (có nhiều dịch vụ được định giá theo kiểu naỳ, làm bối rối khách quá:), biết bao nhiêu cho phù hợp:)) Lối đi xuống thác băng qua các khu vườn trồng cây clove, cà phê, cacao cuả dân địa phương, không hàng quán không quà lưu niệm. Chốc chốc lại gặp một người địa phương nở nụ cười chất phác ” Selamat Siang” (Chào buổi trưa!)

Cá nướng

Vùng biển nhưng không thấy nhiều hải sản (?) Món phổ biến là cá nướng, cách chế biến rất bình dân giản dị. Một phần khoảng 30,000 R ~70,000 đồng. Cá tươi nướng lên ăn kèm rau muống luộc trộn ớt tươi; đậu phụng và dưa leo. Cái làm món ăn hấp dẫn và ngon miệng là món sambal matah (sốt ớt tươi, hành tím trộn dầu giấm), ngon cay xuýt xoa ăn không với cơm cũng mê:)

Xe hư
Hai cái xe máy lần lượt bị thủng lốp!!
Một cái kia phát hiện ra khi vừa rời bãi xe chỗ thác nước thứ hai. Ngay lập tức mình cho là bị mấy ông kia xịt lốp phạt cái tội vào quán rồi lại chạy ra vì mắc quá – mà nào đâu phải, bị dính đinh! Hối hận vì nghi oan cho người ta, tại tâm lý cứ tưởng chổ nào cũng giống VN mình:( Về Sri lấy chiếc thứ hai ra chạy, để chiếc xe hư đó tính sau. Ai ngờ cũng bị xẹp lốp trên đường đi. Vậy là dắt nhau đi tìm tiệm sửa xe. Hỏi bà chủ thay lốp hết bao nhiêu “50k”, thay vì đúng giá 30k. Không thay đâu, vá giúp tụi tôi. Sai lầm là quên hỏi giá vá. Kết quả trả 15k thay vì 5k/lổ thủng, vậy mà chạy về đến Sri lốp không còn chút hơi :(
Hôm sau dắt hai cái xe ra cái tiệm khác mới thấy gần chỗ trọ. Lần này cẩn thận hỏi giá trước, anh thợ này có nâng giá chút chút, nhưng chấp nhận được. Anh ta làm rất tốt! Mình liếc mắt nhìn anh D nghĩ “thấy chưa, đâu chỉ Việt Nam biết chặt chém:(” Nhưng công bằng mà nói, đi với anh D ở VN thì mức độ cảnh giác cao hơn vì hễ thấy Tây là bà con nâng giá, buồn quá!

Sau vài ngày Sri Home Stay bỗng nhiên rộn rịp hẳn lên. Khách mới xuất hiện liên tục. Hạnh phúc nhất là các bà massage, xoa bóp luôn tay. Một buổi trưa nọ mình thấy các bà Pháp kéo vali lọc cọc đi check out. Vậy là đến lúc tụi mình cũng lên đường thôi. Tạm biệt Sri! Hẳn các bà massage cũng chẳng luyến lưu gì. Tụi mình là hai con cừu đen chẳng bao giờ massage lấy một lần. Mình không dám tưởng tượng nhiều :) Bai bai Lovina. Hẹn gặp lại !

Có một phản hồi »

Nhận xét